" Anh hùng, Bất khuất, Trung hậu , Đảm đang" , đó là truyền thống của phụ nữ Việt Nam. Nhưng giờ nghe lại thấy nó to tát quá! Lại có vẻ "chính trị "quá ! Nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 , tôi suy nghĩ về một khía cạnh khác ,đó là Thiên chức . Trong cái thế giới bao đời nay, cái Thiên chức chia loài người thành hai nửa .Mỗi một sinh linh nào ,dù ở bất kể nửa nào ,trong cuộc đời ngắn ngủi đều quay quắt tìm cho mình cái " Nửa còn lại ". Đối với đàn ông - Cái nửa được mệnh danh là " phái mạnh", nhưng thật ra chẳng mạnh tý nào . Nhất là trong " sự nghiệp" đi tìm "Cái nửa còn lại " của mình. Nói như cách nói của bọ Lập (à không phải mà là tại một bài trên "Quê choa" của bọ Lập) : trong sự nghiệp đó , họ lần lượt được phân hóa thành các loại một u , hai u và thậm chí có đến ba cái u . Ví dụ như tôi đây thuộc loại :
Lạc đà có Hai cái u
Những thằng hai vợ...ngu hơn lạc đà!
như phê phán của những anh ... Ba U.
Nhưng dù đã ở quá xa bên kia sườn dốc cuộc đời , tôi vẫn đau đáu một khát vọng về ....mẫu mã của một nửa bên kia . Và đây là một hình ảnh rất bình dị , rất đời thường mà tôi muốn đưa ra cho các bạn tham khảo:
Vợ tôi lớn lên trong trại mồ côi. Cô ta không cha, không mẹ. Duyên phận run rủi cho tôi gặp được một cô gái thật tốt...Đối với tôi,không có ai đẹp và dễ thương hơn vợ tôi, trên đời này chưa từng có và sẽ không bao giờ có!
Tôi đi làm về mệt nhoài, đôi lúc gắt như quỷ. Nhưng dù tôi có nặng lời thô lỗ,vợ tôi cũng không trả đũa,vẫn âu yếm dịu dàng. Trong hoàn cảnh thiếu thốn, cô ấy vẫn xoay xở lo toan cho tôi, có được miếng ăn ngon lành. Cứ nhìn vào cô ấy là mọi bực dọc trong lòng đều nguội tan, và chỉ một lát sau, tôi đã ốm lấy cô ấy và nói : " Em Irina yêu dấu, anh đã lỗ mãng với em, tha thứ cho anh, em nhé!Em có biết không,công việc của anh hôm nay không được như ý". Thế là chúng tôi lại hòa thuận với nhau, và lòng tôi trở lại thư thái. Anh bạn ơi, anh có biết như vậy thì có lợi cho công việc như thế nào không? Buổi sáng tôi thức dậy sảng khoái nhẹ nhàng đi tới xưởng, việc gì đến tay cũng sôi nổi, chạy băng băng. Chao ôi,quý hóa biết bao nhiêu khi gặp được một người vừa là vợ vừa là một bạn gái thông minh.
Cũng có lúc lĩnh lương xong, kéo bạn bầu đi nhậu nhẹt. Cũng có lúc trở về nhà chân nam đá chân chiêu, cứ nhìn thấy đủ phát khiếp lên...Hồi ấy, tôi là một chàng trai khỏe mạnh, lực lưỡng,có thể uống rất dữ tợn, nhưng bao giờ cũng tự mình mò về được tới nhà . Nhưng có lần chỉ còn quãng cuối cùng, tôi phải đi với tốc độ nguyên thủy, nghĩa là bò bốn chân, tuy vậy vẫn tới được nhà. Thế nhưng vẫn không một lời trách móc, một lời kêu ca, hay một điều gì om sòm.Irina của tôi chỉ có mỉm cười và còn thận trọng để anh chàng say rượu là tôi không bị chọc tức. Cô ấy cởi giày cho tôi và thủ thỉ: " Nằm sát vào tường, Anđrây nhé, kẻo ngủ quên lại lăn xuống sàn đấy!" . còn tôi thì như cái bị thóc, lăn kềnh ra đó, trước mắt đều thấy mọi vật đều nghiêng ngả nhào lộn. Tôi chỉ nghe trong mơ bàn tay Irina nhè nhẹ xoa đầu tôi, thì thầm cái gì đó ngọt ngào âu yếm,thương xót cho tôi thì phải...
Sáng sớm,Irina gọi tôi dậy hai giờ trước khi đi làm để cho tôi dãn xương cốt. Vợ tôi biết rằng bị nôn nao khó chịu sau cơn say, tôi sẽ không ăn gì nhiều, cho nên chỉ dọn dưa chuột muối, hoặc một món ăn nhẹ nào đó, rót rượu cho tôi vào một cái cốc có khía: " An đrây,uống đi, nhưng say tý thôi, đừng say nhiều nhé, anh yêu!". Chả nhẽ tôi lại nỡ phụ một tấm lòng tin cậy như thế ư? Tôi cạn chén, chỉ đưa mắt tỏ ý cảm ơn chứ không nói một lời, rồi hôn vợ đi làm rất ngoan ngoãn. Giá Irina nói với tôi,một thằng say rượu,những lời trách móc hay gào thét, nguyền rủa thì nói có trời, hôm sau tôi sẽ lại uống nữa đấy! Trong gia đình khác, những bà vợ không biết điều vẫn xử sự như thế.Nhìn vào tôi biết mà.
Trích " Số phận một con người" của nhà văn xô viết Mikhail Solokhov.
Tôi tâm đắc đoạn văn này từ rất lâu rồi và lần này đưa ra mong nhận được sự chia sẻ của mọi người, kể cả nửa ở sao Kim cũng như nửa ở sao Hỏa như cách gọi tại mộtchương trình trên tyvi.
Riêng mấy câu đầu đoạn văn này, Anđrây cho rằng như Irina, "trên đời này chưa từng có và không bao giờ có" . Tôi mong đó là do Anđrây quá yêu người vợ của mình nên nói vậy. Bởi vì, những hành vi lời nói, và tấm lòng của Irina đối với chồng dung dị và chân thật đến như thế tại sao lại " chưa từng có và không bao giờ có" trên thế gian này! Những người trên " sao Hỏa" , kể cả những kẻ 2U, 3U vẫn có quyền hy vọng chứ!